Người trong lưới - Chương 10

Chương 10

Tống vừa pha cà phê xong thì nhận ra Du ngái ngủ đang đứng sau lưng mình, tay vẫn ôm chặt gối.

“Xin lỗi, anh đã đánh thức em à?” Tống hỏi.

Du lắc đầu và ngồi xuống bàn ăn. Tống đã nói với Du vào tối hôm qua rằng Du nên ngủ tiếp, nhưng ba ngày qua Du dậy trước khi Tống đi làm, ngồi im lặng khi Tống uống cà phê rồi ra khỏi cửa. Tống biết tại sao em gái mình lại làm điều này: Du sợ hãi khi mở mắt ra thấy mình đang một mình trong căn hộ sang trọng tại Broadcast Drive, thay vì trong căn hộ tồi tàn rộng hai mươi mét vuông ở Trường Sa Loan.

Chưa đầy một tuần kể từ đêm Tống xông vào nhà họ Đỗ, nhưng cuộc sống của họ đã thay đổi nhanh hơn Tống tưởng tượng rất nhiều. Vẫn còn quá sớm nhưng Tống nghĩ cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp.

Hôm đó, khi nhân viên bảo vệ gọi cảnh sát, Tống không còn mềm lòng và quyết định thực hiện lời hứa với em gái: Tống sẽ đưa Du rời khỏi ngôi nhà khủng khiếp đó. Anh ta khai với cảnh sát rằng mẹ họ đã biệt tích nhiều năm, để lại Du sống với người cha dượng không có quan hệ huyết thống. Ông ta không hề ngược đãi Du, nhưng vì công việc thường để Du ở nhà một mình. Điều đó rõ ràng đã phạm vào tội bỏ bê trẻ vị thành niên.

Khi tòa án vào cuộc, họ nhanh chóng xác định rằng Tống nói thật. Bộ Di trú xác nhận rằng mẹ họ đã rời Hồng Kông nhiều năm trước và không quay trở lại, trong khi Rosalie khai rằng một năm trước Du đã rạch cổ tay mình và ông Đỗ đã ngăn cản không cho con gái đi cấp cứu. Đây là những căn cứ đủ để ông Đỗ bị mất quyền nuôi Du. Theo mong muốn của cá nhân Du, nó được về sống cùng anh trai mình. Thẩm phán nhanh chóng đưa ra phán quyết này, không chỉ vì lời khai của Tống và Rosalie, mà phần lớn vì những vết sẹo vẫn còn hiện rõ trên cánh tay Du và tình trạng gần như suy sụp của nó. Rõ ràng là cuộc sống với cha dượng không tốt cho Du.

Đêm đó, Tống nhận thấy em gái mình đang chuẩn bị tự sát, nhưng Tống không biết điều gì đã khiến Du làm vậy. Du nói rằng mình biết Tống đang gặp khó khăn và cách duy nhất để giúp Tống thoát khỏi là loại bỏ bản thân khỏi thế giới này. Tống rất buồn khi nghe Du giãi bày. Du đã phải ở trong một tình trạng tồi tệ như thế nào! Tống chỉ mừng vì đã đến kịp thời để ngăn chặn thảm kịch.

Ông Đỗ đã rút ngắn chuyến công tác và trở về Hồng Kông để chuẩn bị kháng cáo. Vào lúc nào đó trong tương lai gần, Tống sẽ phải đối mặt với sự tấn công dữ dội từ đội ngũ luật sư của ông Đỗ. Họ sẽ cố gắng chứng minh rằng Tống thậm chí không phù hợp để làm người giám hộ cho Du. Điều đó cũng tốt thôi. Giờ Tống cảm thấy chắc chắn mình có thể đối phó với bất cứ thứ gì họ tấn công mình.

Tống đã hứa với em gái mình rằng Tống sẽ làm cho Du hạnh phúc.

Vào mùa hè năm trước, chỉ hai tháng sau khi Du cắt cổ tay, Tống nhận ra rằng Du vẫn chưa từ bỏ ý định kết liễu cuộc đời mình. Một đêm, Du lẻn ra ngoài và họ gặp nhau trong công viên nhỏ giữa Broadcast Drive và đường Junction. Tống thấy Du đang trong tâm trạng lo lắng xen lẫn tuyệt vọng, mặc dù vẫn đang là kỳ nghỉ và Du không phải đi học.

“Du, hãy hứa với anh rằng em sẽ không làm điều gì ngốc nghếch đi,” Tống nói. “Em có thực sự muốn hy sinh mạng sống của mình chỉ vì những đứa khốn đó ở trường em không?” “Em… em không muốn, nhưng… em không thể chịu nổi nữa…” Du nức nở.

“Anh sẽ ở đây để hỗ trợ em.” Tống nắm lấy đôi tay băng giá của Du. “Xã hội của chúng ta đang tan vỡ, những người yếu thế bị bắt nạt và bóc lột. Nhưng điều đó chỉ có nghĩa là ta phải tiếp tục sống cho đến khi có thể khiến những kẻ cặn bã đó phải gánh chịu mọi thứ mà ta đã trải qua.”

“Nhưng em còn không biết ai đã hack tài khoản của lớp trưởng và đăng bài tấn công em…”

“Anh sẽ tìm cách trả thù cho em. Bất cứ đồ khốn nào đã làm điều đó sẽ nhận được những gì chúng đáng phải nhận. Chỉ cần em hứa với anh là em sẽ không cố tự tử nữa.” Đó là ngày 27 tháng Bảy năm ngoái.

Từ hôm đó, Tống đã biết mình phải giải cứu em gái, ngay cả khi phải trở thành người đáng ghê tởm.

Tuy nhiên, Tống vẫn hối hận vì đã không tìm ra cách tốt hơn để thuyết phục Du. Sau khi Văn tự sát, trạng thái tâm lý của Du càng trở nên bất ổn. Tất cả những gì Tống có thể làm để giúp Du bình tĩnh lại là luôn nhấn mạnh rằng cái chết của Văn không phải là lỗi của Du.

“Thức ăn thừa của hôm qua trong tủ lạnh. Chỉ cần hâm nóng trong lò vi sóng cho bữa trưa,” Tống nói, xỏ giày ở cửa. “Anh xin lỗi vì không kiếm được nhiều tiền hơn hoặc có thể mua cho em một bữa ăn phù hợp.”

“Không, không sao đâu,” Du thì thầm, cắn môi dưới.

Tống tạm biệt Du và ra tàu điện ngầm. Trên toa tàu đông đúc, Tống tìm được một chỗ gần cửa, tay này xách cặp, tay kia cầm điện thoại, lơ đễnh xem qua những tin tức mới nhất. Liệu có nên sắp xếp cho em mình chuyển trường không? Du có nên đổi lại họ Tống không? Liệu có nên nhận thêm việc làm ngoài để có thể đủ tiền thuê một căn hộ lớn hơn một chút không? Đã nhiều ngày nay, những câu hỏi này cứ quay cuồng trong đầu Tống.

“Ơ!”

Khi ngón tay lướt trên màn hình, Tống thấy một khuôn mặt quen thuộc. Đây là bài báo về một vụ án tai tiếng mà bị cáo đã tống tiền các cô gái vị thành niên để thực hiện hành vi tình dục bằng cách đe dọa tung ảnh khỏa thân của họ. Tống nghĩ rằng trước đây mình đã thấy mặt người đàn ông này trên một diễn đàn công nghệ nào đó. Mặc dù vậy, Tống không buồn đọc hết bài báo, chỉ liếc qua trước khi chuyển sang mục tiếp theo.

Tống thoáng nghĩ đến việc nếu ảo tưởng của em mình thành sự thật, ai đó phát hiện ra cách mình khuấy động dư luận trên Internet để khiến Văn tự sát thì có lẽ Tống cũng sẽ thấy mình đóng vai chính trong một mẩu tin.

Nếu ngày đó đến, Tống sẽ không tìm cách chạy trốn. Tống biết rằng cái chết của Văn đã nằm trong đầu.

Chỉ cần em gái có thể tiếp tục sống là đủ. Vì Du, Tống có thể xuống địa ngục mà không một lời kêu ca.

Tống nghĩ sẽ chịu tội một mình cho đến ngày nhắm mắt xuôi tay.

Nguồn: FB Hội Thích truyện Trinh thám